Friday, May 6, 2011

BIỆT KÍCH NẰM LẠI

BIỆT KÍCH NẰM LẠI
Steve Carpenter (Delta Recon 69-70)
        Nhiều cuộc hành quân kéo dài hơn vài tuần lễ hay một tháng. Một trong những cuộc hành quân đó xẩy ra trên căn cứ hành quân Mai Lộc, kéo dài trong khoảng thời gian từ tháng Tám cho đến tháng Mười Một năm 1969. Hành quân Delta, thiết lập căn cứ hành quân tiền phương (FOB) cách trại LLĐB Mai Lộc (A-101) khoảng nửa dặm về phiá bắc.
        Tiền đồn của toán A-101 LLĐB bị nội tuyến, và đủ chuyện bê bối, trong đó có cả trộm cắp, nên chẳng bao lâu, đạn súng cối của địch rơi vào căn cứ hành quân tiền phương của Delta. Quân đội Bắc Việt pháo kích lên bãi đáp trực thăng và một phi đạo nhỏ gần đó, mỗi khi có phi cơ cất cánh hoặc hạ cánh. Khi Delta nhận được thêm quân nhân tình nguyện, lên hành quân, họ được đưa vào một toán “đặc biệt” dưới quyền chỉ huy D. J. Taylor. Toán quân đặc biệt này tuần tiểu xung quanh khu vực trại LLĐB Mai Lộc và căn cứ hành quân tiền phương của Delta.
        Một lần toán “đặc biệt” đụng phải đám “bê bối” điạ phương (dân sự chiến đấu người Thượng) đang cất dấu vũ khí ăn trộm được trong trại LLĐB Mai Lộc. Trận đụng ngắn ngủi làm cho một binh sĩ Delta mới đến Tom Crosby bị thương nơi cổ. Anh ta được bác sĩ LLĐB Dennis McVey cứu sống, tuy nhiên câu chuyện về trại LLĐB Mai Lộc ... còn dài.
        Đến mùa thu, thời tiết trong khu vực trở nên xấu, phi cơ không thể bay yểm trợ cho hành quân Delta được nữa. Trần mây thật thấp, mưa nhiều, dai dẳng thêm gió thổi mạnh, hành quân Delta phải tạm ngưng, quay về Nha Trang nghỉ ngơi hai tuần lễ. Dịp này các cấp chỉ huy Delta, có thì giờ nghiên cứu lại tình hình chiến trường, khu vực hành quân được đơn vị Bộ Binh trao phó cho hành quân Delta. Cấp chỉ huy đơn vị Bộ Binh ngoài chiến trường, không muốn tin, hay phản ứng theo những tin tức các toán biệt kích Delta đem về.
        Trong khi đó, căn cứ hành quân tiền phương của Delta vẫn còn đó, vẫn phải có người trông nom, bảo vệ. Và có bốn người tình nguyện, ở lại làm nhiệm vụ “giữ nhà” này. Ngoài ra còn có thêm một đại đội, thuộc tiểu đoàn xung kích tiếp ứng (tiểu đoàn 81), đóng rải rác xung quanh, giữ an ninh căn cứ. Bốn quân nhân biệt kích tình nguyện ở lại gồm có: trung sĩ nhất Jim Thornton, trung sĩ Chester Howard, trung sĩ Bob “Archie” Inscore, và tôi (Steve Carpenter).
        Trong căn cứ hành quân tiền phương có vài dẫy lều dài cho toán biệt kích, binh sĩ công vụ, vũ khí đạn dược,. Thêm lều thuyết trình (khi có quan khách...), và lều làm trung tâm hành quân. Xung quanh căn cứ là mấy lớp hàng rào concertina (vòng tròn, chỉ cần đặt xuống đất, kéo dài ra), mấy đồ gây tiếng động như vỏ hộp sắt, lon bia, đồ hộp,... để báo động và mìn định hướng Claymore. Một ụ súng cối gần lều cho các toán biệt kích, và mấy thùng connex chứa thực phẩm và dụng cụ.
        Nhiệm vụ “giữ nhà” rất đơn giản, lúc nào cũng phải có người trực trung tâm hành quân. Đi tuần, xem xét xung quanh căn cứ. Thì giờ còn lại, uống bia, chơi bài. Việc làm hấp dẫn nhất trong một ngày là nâng mấy tấm ván làm sàn trong các dẫy lều, để xem có mấy con rắn chui vào tránh mưa gió.
        Một buổi tối, Jim Thornton đang trực trung tâm hành quân, Chester, Archie và tôi giật mình thức dậy vì tiếng súng nổ, và tiếng gọi phát ra từ máy truyền tin, đại đội xung kích nằm bên ngoài yêu cầu tác xạ súng cối yểm trợ. Là người chịu trách nhiệm xử dụng súng cối, tôi vội vàng xách khẩu súng cá nhân, dây đạn, chạy ra ụ súng cối 81 ly. Chester nằm trên nóc một thùng sắt connex, xử dụng máy truyền tin và nói với cho tôi nghe những yêu cầu tác xạ. Anh ta nằm trên một đường thẳng từ ụ súng cối về hướng tây bắc tuyến phòng thủ căn cứ, nơi địch đang tấn công.
        Chester cho tôi biết hướng, khoảng cách. Tôi quay hướng khẩu súng cối và sẽ la lớn “Đạn đi” để anh ta chuẩn bị, vì quả đạn 81 ly sẽ bay ngang qua đầu anh ta theo đường vòng cung parabol rơi xuống mục tiêu. Quả đầu tiên là quả đạn chiếu sáng, để tác xạ điều chỉnh. Tôi chỉ nghe một tiếng “bụp” nhỏ, quả đạn chiếu sáng ra khỏi nòng khẩu súng cối, bay rất chậm, rất yếu khoảng 20 bộ (feet), nổ ngay trên đầu thùng connex. Chester quay lại, mắt anh ta tròn xoe, to như hai cái điã ăn cơm tối, nhẩy xuống khỏi thùng connex, chạy lại ụ súng cối.
        Nhìn thấy điệu bộ “xanh mặt” của Chester, chân tay múa may, tôi tức cười quá, nhưng vẫn phải bỏ quả đạn khác vào. Lại một tiếng “bụp” nhỏ, quả đạn lại rơi bên trong hàng rào phòng thủ, cách ụ súng cối không xa. Lúc đó Archie cũng đã chạy ra ụ súng cối, chứng kiến tài nghệ bắn súng cối của tôi anh ta ôm bụng cười bò lăn trên mặt đất. Lúc đó đại đội xung kích bên ngoài yêu cầu bắn đạn nổ mạnh. Bực mình tôi mở thùng thuốc bồi khác cho vào... lúc đó đạn mới đi đến mục tiêu. Thì ra trời mưa, khí hậu ẩm ướt làm hỏng thùng thuốc bồi đã khui ra.
        Cũng may, địch quân chỉ đến quấy rối rồi rút đi. Kết quả trận đánh, xung quanh ụ súng cối 81 ly là mười một quả đạn lép, không nổ (phải phá hủy).
        Sáng sớm hôm sau, chúng tôi ra thu dọn chiến trường xung quanh ụ súng cối. Gom tát cả những viên đạn lép (chưa nổ chứ không phải không nổ), đem ra ngoài hàng rào, bỏ xuống một rãnh sâu, xếp đặt chúng lên nhau cẩn thận. Sau đó tôi cho thêm vào 5 cân Anh (pounds, lbs) chất nổ plastic C-4, sợi dây cháy chậm 30 phút, rồi tất cả chạy trở vào trong trại để chứng kiến “qủa bom” nổ chậm. Đúng giờ, một tiếng nổ long trời vang dội cả khu vực, tiếp theo là một cuộn khói đen bốc lên cao. Một chiếc phản lực Phantom F-4 bay ngang căn cứ, anh phi công vào tần số hỏi “Các anh vừa mới bị ăn bom nguyên tử phải không?”
Dallas, TX.
vđh

No comments:

Post a Comment